Nghệ thuật thế kỷ 17
Thế kỷ 17 là thời kỳ đạt được nhiều thành tựu nghệ thuật ở châu Âu, với phong cách Baroque ở đỉnh cao. Thế kỷ 17 thường được coi là thời đại của nghệ thuật tôn giáo, với các phong cách hội họa bị chi phối bởi tâm trạng u ám và hùng vĩ đang thịnh hành. Theo nhiều cách, đây là sự phản ánh tình trạng hỗn loạn chính trị và tôn giáo vào thời điểm đó, với các tác phẩm tập trung vào các chủ đề như cái chết, sự phán xét, đức tin, sự cứu rỗi và Ngày tận thế. Tuy nhiên, đồng thời, một trong những bước phát triển nghệ thuật quan trọng nhất là thế tục hóa nghệ thuật. Với sự giàu có ngày càng tăng và sự tinh tế về văn hóa giữa mọi tầng lớp, các nghệ sĩ đã chuyển sang các chủ đề có thể thu hút được đông đảo công chúng hơn. Trong khi nhiều bức tranh tiếp tục nhấn mạnh các nghi lễ, nhân vật hoặc sự kiện tôn giáo, thì ngày càng có nhiều nghệ sĩ thể hiện các chủ đề thế tục, chẳng hạn như các cảnh trong lịch sử và thần thoại. Điều này bị ảnh hưởng bởi bầu không khí chính trị đang thay đổi vào thời điểm đó—sự kết thúc của Chiến tranh Ba mươi năm vào năm 1648 đã cho phép các họa sĩ và nhà điêu khắc làm cho tác phẩm nghệ thuật của họ trở nên chân thực hơn, đồng thời cũng có một mối quan tâm mới đối với thời cổ đại Cổ điển. Một đặc điểm quan trọng của nghệ thuật Baroque thế kỷ 17 là việc sử dụng các màu sắc phong phú và tương phản, với các nghệ sĩ Baroque ưa chuộng bảng màu đậm. Phần lớn màu sắc này đến từ việc bổ sung các sắc tố tươi sáng có thể thực hiện được nhờ các kỹ thuật và phương pháp vẽ mới cho phép độ chính xác cao hơn trong việc áp dụng sơn lên canvas. Các kỹ thuật mới khác trong thời kỳ này bao gồm sự phát triển của các bức tranh khỏa thân có kích thước thật và tập trung nhiều hơn vào chủ nghĩa hiện thực, với việc các nghệ sĩ chú ý đến các chi tiết như kết cấu — điều này được gọi là "bức tranh đẹp" hoặc "mỹ thuật cao hơn". Có rất nhiều mối quan tâm trong việc mô tả thế giới tự nhiên một cách chính xác nhất có thể. Điều này bao gồm hiển thị thực vật, động vật và các đối tượng khác như trái cây và hoa một cách chân thực. Với cảm giác hiện thực mới này, người ta chú trọng nhiều hơn vào việc miêu tả cuộc sống hàng ngày và cuộc sống của những người bình thường — từ "thể loại" được dùng để mô tả những bức tranh mô tả các chủ đề hàng ngày. Phong cách Phục hưng cũng có ảnh hưởng lớn trong thời kỳ này, đặc biệt là ở Ý. Các nghệ sĩ thời Phục hưng cao như Michelangelo và Raphael vẫn hoạt động tích cực, trong khi các thế hệ nghệ sĩ mới phát triển các phong cách tương tự như tác phẩm của họ. Phong cách Baroque là phong trào nghệ thuật thống trị ở Ý trong suốt thời kỳ này, mặc dù có những ảnh hưởng khác từ Chủ nghĩa Manner và thậm chí một số ví dụ về hội họa theo chủ nghĩa tự nhiên xuất hiện vào giữa thế kỷ 17. Nhà thờ đóng vai trò chủ đạo trong việc sản xuất nghệ thuật trong suốt thế kỷ 17 và nhiều họa sĩ cũng được tuyển dụng bởi các tổ chức nhà thờ, chẳng hạn như tu viện hoặc tu viện. Ngoài ra, các nghệ sĩ thường nhận được sự hỗ trợ tài chính từ các nhà hảo tâm - những người bảo trợ hứa sẽ hỗ trợ nghệ sĩ trong suốt sự nghiệp của họ để đổi lấy quyền mua một bức tranh vào cuối đời.